16:16:00
Những bước chân không nghỉ
Đến bây giờ, nhắc tới Nguyễn Thị Thanh Phúc, giới chuyên môn và người hâm mộ vẫn còn chưa hết sững sờ vì thành tích giành HCB ở nội dung đi bộ 20km tại giải vô địch châu Á hồi tháng 3 vừa qua. Cũng tại giải này 1 năm về trước, Phúc giành tấm HCĐ để ghi tên mình tới London bằng cửa chính thức. Sau 1 năm, cũng ở giải đấu đầy khốc liệt ấy, Phúc đổi màu được tấm huy chương, giúp cô giành một suất tham dự Giải vô địch thế giới 2013 (diễn ra tại Matxcơva, Nga tháng 7/2013). Và dù giải VĐTG đã không thành công như mong đợi, nhưng Phúc đã rất vinh dự và có thêm nhiều trải nghiệm ở một sân chơi hàng đầu thế giới.
Theo HLV Trần Anh Hiệp, những chiến công của Phúc là thành quả xứng đáng sau những ngày tập luyện không mệt mỏi. Chỉ có ý chí và sự bền bỉ đến kinh ngạc, mới có thể giúp cô gái có thân hình “mỏng cơm” này trụ vững trong bộ môn đi bộ đường trường đầy khắc nghiệt.
Dù nhỏ bé nhưng Thanh Phúc lại có nghị lực phi thường (Ảnh :A.C)
Thanh Phúc vốn sinh ra trong một gia đình có 7 anh chị em. Vùng đất bán sơn địa nên cả gia đình Phúc với 9 miệng ăn mà chỉ trông chờ vào 5 sào ruộng khoán, quanh năm vất vả, đầu tắt mặt tối cũng chẳng đủ ăn. Cái nghèo, cái khổ đã khiến mấy chị em nhà Phúc sớm phải tự thân vận động, làm đủ thứ nghề để phụ bố mẹ trước khi theo con đường thể thao. Quan niệm sống của Phúc là: “Thể thao thì môn nào cũng khó cũng khổ cả. Mình có khả năng mà không dám làm, mới là cái khổ nhất. Cứ tự bó buộc trong khuôn khổ, không dám thoát khỏi cái biên giới do chính mình tạo ra mới là thất bại”.
Môn đi bộ “hành xác” hơn bất cứ môn nào của điền kinh. Nếu một ngày không đi bộ vài chục km, sẽ không thể duy trì được thể lực. Vì thế mà từ rất lâu rồi, người dân thành phố Đà Nẵng đã quá quen thuộc với hình ảnh một cô gái bé nhỏ đội nắng, đội gió, đội bão, ngày nào cũng miệt mài đi bộ ngoài đường. Từ bãi biển, sân Chi Lăng, những cung đường quốc lộ quanh thành phố, đến cả leo núi Sơn Trà...tất cả đều in dấu chân cô.
“Một năm có lẽ tôi chỉ nghỉ 3 ngày Tết. Những hôm trời mưa thì mặc áo mưa, còn bão chỉ có gió lớn mới nghỉ. Những hôm sốt cao hay mệt mỏi toàn thân, tôi cũng phải cố đi...hơn chục km, bởi nghỉ 1 buổi là phải tập lại giáo án từ đầu”, Phúc tâm sự.
Đằng sau vinh quang
Trở về từ giải VĐTG hồi tháng 7 vừa qua vẫn khuôn mặt lúc nào cũng cười tươi tắn, nhưng trông Thanh Phúc đen và hốc hác đi nhiều. Phúc tâm sự, cứ mỗi lần thi đấu nước ngoài về lại như vậy, vì sự vất vả của môn đi bộ, lại thay đổi múi giờ và hồi sức chậm. Phúc kể lại hồi trở về sau tấm HCB châu Á giành được tại Nhật Bản, cô mất ngủ thường xuyên, ăn cũng không ngon miệng. Thậm chí ngày mới về Việt Nam, Phúc đã được đưa thẳng tới...bệnh viện để truyền nước.
Môn đi bộ khắc nghiệt không chỉ trong khổ luyện, thi đấu, mà còn cả những lúc hồi sức. Những lúc cơ thể đang tìm lại trạng thái cân bằng, trông Phúc cứ lả đi như sắp ngất. Những lúc đó, mẹ của Phúc chỉ biết quay mặt đi rồi lau nước mắt vì thương con. Hơn 10 năm nay, bà chưa thấy Phúc được nghỉ ngơi lấy 1 tuần.
Sau chuyến thi đấu, cả 2 chị em Thanh Phúc-Thanh Ngưng vẫn phải lo việc đi học. Giấy xin phép nghỉ đã hết hạn, nên hai chị em phải quay lại trường để trả nợ các môn thi, dù đáng lẽ đây là khoảng thời gian nghỉ hồi sức. Những lúc đó, Phúc chỉ tự an ủi: “Thôi thì thi đấu là rất quan trọng, nhưng việc học cũng không thể bỏ bê. Sau này giải nghệ, còn có tấm bằng, có công việc ổn định để còn lo chuyện gia đình, chồng con chứ!”.
Sau mỗi năm, sau mỗi giải đấu, nhiều người lại bắt gặp những hình ảnh của những tấm huy chương, nụ cười và hoa chúc mừng ngày chiến thắng trở về của Thanh Phúc. Nhưng ít ai biết, đằng sau những vinh quang đó, cô đã phải chịu rất nhiều hy sinh, sự thiệt thòi. Ngoài chuyện học kéo dài lê thê vì nợ môn, Phúc cũng đánh đổi cả thanh xuân của mình cho việc tập luyện, thi đấu. Cái môn đi bộ cứ phải mải miết đi không kể nắng mưa, nên thân hình cứ ngày một chắc lại, da ngày một đen thêm, cũng chẳng còn màng tới chuyện phấn son, đầu tóc như những cô gái khác.
Nguồn: tinthethao.com.vn