Tôi cần xây dựng cho mình một nền tảng vững chắc để có thể hóa thân vào nhiều dạng vai. Trước giờ tôi chỉ toàn đóng các vai trẻ, hiền lành.
Hai năm trước, Nhã Phương là một gương mặt mới toanh, bỡ ngỡ vào nghề với những vai diễn không thật sự tạo được điểm nhấn cho sự nghiệp: Những thiên thần áo trắng, Bản lĩnh công tử, Nơi tình yêu ở lại, Vừa đi vừa khóc... Nhưng giờ đây, tên tuổi cùng những vai diễn của cô đã phủ khắp phương tiện truyền thông, màn ảnh nhỏ lẫn màn ảnh rộng.
Nickname Nabi Nhã Phương - tên trang cá nhân của cô trên mạng xã hội - được hàng triệu khán giả yêu mến, ngưỡng mộ. Hàng loạt vai diễn hay, cơ hội lớn liên tục đón đợi khiến Nhã Phương có lúc “thấy ngộp thở” vì những thay đổi quá bất ngờ này.
Mọi điều bắt ầu từ vai diễn “cô bánh tráng trộn” trong phim ngắn Xin lỗi, anh chỉ là thằng bán bánh giò! (ĐD Phạm Lộc, phát sóng trên Youtube vào đầu năm 2013). Gương mặt trẻ quê Đăk Lăk này đã chinh phục giới làm nghề bằng lối diễn tự nhiên, mộc mạc và gương mặt trong sáng, thánh thiện. Nhã Phươngcàng lúc càng tạo dấu ấn.
Diễn viên Nhã Phương
* Ai cũng nói Nhã Phương đã “lột xác” ngoạn mục chỉ trong một thời gian ngắn?
Quả thật tôi quá may mắn. Hai năm qua tôi nhận được rất nhiều cơ hội, vừa để thử thách vừa được khẳng định mình. Tôi đã không bỏ qua cơ hội nào, lao vào làm với tất cả niềm đam mê, khát khao được hóa thân vào từng vai diễn. Có lẽ với người nghệ sĩ, thành công được là nhờ 50% may mắn, sau đó mới đến sự nỗ lực.
* Vậy với Phương, cơ hội nào là lớn nhất?
Thật khó khi phải chọn ra “cái nhất”. Bởi mỗi vai diễn điều là những cơ hội khác nhau, những khó khăn thử thách khác nhau. Mỗi ĐD, mỗi ê kíp đều cho tôi cảm giác được hòa cùng không khí của một đại gia đình, cùng làm việc cùng được lắng nghe, trao đổi truyền dạy kinh nghiệm cho tôi từng ngày trưởng thành hơn.
Nhưng có lẽ mọi cơ hội về sau này đều bắt đầu từ vai cô gái bán bánh tráng trộn trong phim ngắn Xin lỗi, anh chỉ là… dù trước đó tôi đã từng đóng cả phim điện ảnh lẫn truyền hình. Quả thật đó là một thành công mà cả ê kíp phim ngắn không thể ngờ đến được. Đóng xong phim ấy tôi cũng không để tâm gì thêm. Bỗng một sáng thức giấc ở Nha Trang, nghe bạn bè nhắn tin bảo Nabi nổi tiếng rồi kìa, mới ngơ ngác vào mạng xem…
* Bởi thế người ta nói “đường đến thành công” của Phương cứ như trải sẵn hoa hồng, thành sao chỉ sau một đêm…
Thời điểm đó vai diễn tôi kỳ vọng và đặt hết tâm huyết lại là vai cô bé Cát trong phim điện ảnh Cát nóng (ĐD Lê Hoàng). Tôi đi học bơi, kiên nhẫn chơi với dông (con vật xuất hiện như một người bạn thân thiết của Cát trong phim, Nhã Phương đã có nhiều phân cảnh tuyệt đẹp và xúc động với bạn diễn đặc biệt này - PV), học cách thể hiện tính cách của nhân vật thơ ngây, nửa tỉnh nửa điên như Cát… Chờ đợi và kỳ vọng rất nhiều, chờ ý kiến nhận xét, đóng góp của các anh chị trong nghề, truyền thông, dư luận…
Nhưng khi ra mắt tại Liên hoan phim quốc tế Hà Nội lần hai, phim bị chê tơi tả. Lúc đó tôi không biết bản thân mình hay bộ phim đã sai cái gì mà nhận kết cục buồn đến vậy. Từ trạng thái háo hức với vai chính đầu tay chuyển sang hụt hẫng, bị sốc. Tôi rất buồn, không hy vọng thêm gì, nhưng sau đó những cơ hội khác lại đến.
Khi ấy tôi hiểu mình còn non nghề, ít trải nghiệm và cũng chưa từng va vấp để có thể nói mình đã phải lăn xả, nếm trải hay trả giá những gì. Con đường sự nghiệp của tôi đến giờ có lẽ chỉ gói gọn trong mấy từ: cơ hội và nỗ lực.
Nhã Phương trong Tuổi thanh xuân
* Nhưng diễn xuất của Nhã Phương vẫn còn “một màu”?
Trước đây tôi làm gì cũng hoàn toàn bằng bản năng, diễn xuất bằng tất cả cảm nhận hồn nhiên của mình dành cho mỗi nhân vật. Nhưng cũng không thể cứ lao đi mãi như vậy được, tôi cần xây dựng cho mình một nền tảng vững chắc để có thể hóa thân vào nhiều dạng vai. Trước giờ tôi chỉ toàn đóng các vai trẻ, hiền lành.
Ngày trở lại phim trường, tôi muốn mình sẽ được nhận vai phản diện, có số phận để được dấn thân, lăn xả nhiều hơn. Tôi không muốn khán giả truyền hình chỉ nhớ đến Nhã Phương với hình ảnh Linh trong Tuổi thanh xuân.
* Nhã Phương đã cố làm khác mình đi như thế nào với vai Yến Phương trong Khúc hát mặt trời?
Hai phim Tuổi thanh xuân và Khúc hát mặt trời phát sóng khá gần nhau, chắc chắn không tránh khỏi sự so sánh của khán giả. Yến Phương của Khúc hát mặt trời có tính cách, số phận trầm lắng, đau đớn hơn Linh.
Áp lực của tôi còn là sự so sánh với phiên bản gốc của Nhật, vai diễn do chịSawajiri Erika đảm nhận. Chị ấy cũng từng đóng phim Một lít nước mắt mà khi xem tôi khóc rất nhiều. Nhưng tôi luôn tự nhủ phải cố gắng để tạo ra một nhân vật mang bản sắc riêng của mình, dù Phương là một dạng vai quá đặc biệt và lịch quay cũng vô cùng thử thách.
Phim này tôi chủ yếu đóng vào ban đêm vì nhân vật mắc bệnh hiếm gặp không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Nhưng khó khăn lớn nhất chính là tôi phải hoàn thành những phân cảnh cuối trước, sau đó mới quay những tập đầu tiên.
Chưa kịp nhập vai, sống cùng nhân vật tôi đã phải thể hiện những cảnh quay tâm lý rất nặng, diễn biến tâm lý hoàn toàn bị đảo ngược. Tôi diễn và lắng nghe từng nhận xét của mọi người, cả ê kíp trong nước lẫn ê-kíp Nhật Bản để hoàn thiện hơn.
Với Quang Tuấn trong phim Khúc hát mặt trời
* Điều đọng lại sâu lắng nhất của Phương sau vai diễn trong phim Khúc hát mặt trời là gì?
Tôi nhớ hoài cảnh quay ở Nhật. Đó là phân cảnh Phương được thực hiện giấc mơ âm nhạc của mình. Tôi mặc áo dài, đứng trên sân khấu và hát như một ca sĩ thực thụ.
Nhân vật khi ấy đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, giữa tình yêu và đam mê. Tôi không thấy mình đâu nữa, chỉ còn Phương với những khát khao cháy bỏng. Khoảnh khắc ấy tôi thấy mình đã sống trọn vẹn cùng nhân vật, nghe lòng rộn ràng, rực cháy cảm xúc như Phương.
Ê kíp Nhật Bản cũng đã cho tôi rất nhiều bài học quý, giúp tôi trưởng thành hơn. Mỗi ngày trôi qua niềm đam mê và tình yêu của tôi dành cho công việc càng nhiều hơn. Tôi sẽ còn đi một quãng đường rất dài với nghiệp diễn, luôn khát khao được hóa thân vào nhân vật. Có lẽ, ngọn lửa nhiệt tâm và tình yêu nghề đã đưa tôi đi đến cùng cảm xúc của nhân vật. Nhiều lúc tôi thấy mình như đang sống cuộc đời của nhân vật vậy.
* Yêu nghề vậy nhưng lại nghe Phương bảo muốn tạm dừng đóng phim?
Vẫn đang có rất nhiều cơ hội tìm đến, nhưng tôi muốn dừng lại để thu nhặt kiến thức, cho mình thêm những khoảng lặng để suy ngẫm, chiêm nghiệm về những gì đã làm, đã trải. Tôi thấy mình chỉ mới đi được bước đầu tiên trên đường dài đam mê.
Hai năm qua tôi bị cuốn vào công việc, hầu như không có thời gian cho gia đình, bạn bè. Mọi người ở phim trường gọi tôi là “cửu vạn”, lúc nào cũng “làm việc, làm việc, làm việc”. Có hôm ngồi cà phê với bạn bè, nhìn các bạn nói cười hạnh phúc tôi mới chợt nhận ra lâu nay mình không có những khoảnh khắc thong dong nhẹ nhàng như vậy.
Tôi lao vào công việc, thành công đó nhưng thấy mình cũng đánh mất những điều giản dị mà hạnh phúc như vậy. Tôi sợ mình sẽ lại bị cuốn vào vòng xoáy công việc mà không còn thời gian học hỏi, nhận diện và cũng là để được sống cho mình.
Có lẽ giờ đã đến lúc tôi cần tạm ngưng các dự án để học hỏi. Cuộc sống càng trầm tĩnh, sâu lắng thì những cuộc hóa thân vào cảm xúc nhân vật mới được tinh tế, lắng đọng hơn. Tôi phải tự đi tìm những bài học cho mình vì chưa có vấp ngã thì làm sao rút ra được bài học lớn (cười).
Với Trường Giang trong phim 49 ngày.
* Nhã Phương sẽ học gì?
Tôi học tiếng Anh, tiếng Hàn, nấu ăn, làm bánh, dành thời gian cho bạn bè, những người yêu thương, sống chậm lại… Tôi cần mình cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn từng ngày chứ không phải là những ngày vội vã bỏ quên mình.
Khi còn trẻ người ta chỉ biết lao mình vào công việc, nhưng khi già đi người ta còn cần nhiều thứ khác nữa. Cái đích đến “an nhiên” mà con người vẫn mong cầu đối với tôi bây giờ còn xa lắm. Khi nào trong đầu mình chưa vứt bỏ được những suy nghĩ ngổn ngang, lo toan cho cuộc sống thì sẽ khó an lòng được.
* Nói nghe như “người già”… - (Cười).
Trước đây có nhiều khi đối diện với những khó khăn của cuộc sống ở thành phố, rồi áp lực kiếm tiền, cũng nhiều lần tôi bật khóc. Nên bây giờ rất trân trọng những gì mình đã làm được, có được. Đến một lúc nào đó dừng lại, người ta nhận ra rằng được dành thời gian bên người thương yêu còn hạnh phúc hơn bất cứ hào quang nào.
* “Học nấu ăn, làm bánh” là học cho mình hay là học cho… người khác?
Trước tiên là cho mình và sau đó là cho… người (cười). Tôi muốn mình có đủ những kỹ năng để có thể làm chủ cuộc sống của mình và cho gia đình nhỏ sau này. Tôi cũng mong mình có một gia đình nhỏ ấm áp, hạnh phúc.
Mỗi lần đi dự đám cưới bạn bè, nhìn nụ cười rạng rỡ của bạn, tôi lại ước muốn mình cũng được mặc áo cô dâu, cũng sẽ cười rạng rỡ hạnh phúc như vậy. Nhưng thời điểm này chưa được, tôi phải tự hoàn thiện mình, chăm sóc mình thật tốt trước khi có thể chăm sóc cho người khác.
* Nhưng vẫn còn quá sớm để nói Nhã Phương lên xe hoa ở thời điểm này?
Công việc vẫn luôn là niềm đam mê nhưng tôi biết mình là người thiên về cuộc sống gia đình. Tôi ngưỡng mộ hạnh phúc của chị Lê Bê La. Chị lập gia đình sớm và vẫn tiếp tục gặt hái được nhiều thành công trong nghiệp diễn đó thôi.
Trước đây vì cuộc sống, để lo cho các em mình, tôi đã làm rất nhiều, vai nào cũng nhận nhưng bây giờ đã biết chọn lọc lại. Mỗi thời điểm người ta nhận ra điều gì quan trọng với cuộc đời mình và sẽ có lựa chọn đúng. Bây giờ cuộc sống gia đình và các em cũng đã ổn, tôi cũng đỡ áp lực hơn nhiều.
* Ba mẹ có ảnh hưởng đến những quyết định của Phương?
Gia đình là nơi nương tựa bền vững nhất và ba mẹ luôn ở bên cạnh tôi trong mỗi bước đi. Có những lúc mệt mỏi hay phải khóc một mình, tôi vẫn nghĩ cần phải cố gắng vì bản thân, gia đình và vì tất cả những gì mình đã lựa chọn.
Đến giờ nhìn lại, tôi không phải tiếc nuối điều gì. Khi tôi nói muốn được dừng lại để đi học một thời gian, mẹ tôi chỉ nói: “Nếu con thấy đủ sức khỏe thì tiếp tục còn nếu không hãy dừng lại, nghỉ ngơi. Đường còn dài”.
* Cảm ơn Nhã Phương!
Đăng nhận xét