Người đẹp chuyển giới hot nhất làng giải trí sẵn sàng mất mát một điều gì đó trên cơ thể, chỉ mong mẹ sống lại một lần...
Mẹ tôi là người phụ nữ Hà Thành rất đẹp, mẹ có nụ cười duyên, nét mặt nhân hậu và tính cách khéo léo lắm. Tôi thay mắn được thừa hưởng từ mẹ đôi mắt long lanh và giàu cảm xúc. Nhưng không may tôi gặp tai nạn nên nụ cười bị lệch sang một bên. Ngày xưa tôi bị lũ đua xe tông nên giờ tôi ám ảnh mãi điều này, nếu không nụ cười tôi đã giống mẹ hơn. Mẹ trong tôi sâu đậm lắm, có thể nói tôi thương mẹ hơn bố cho đến tận bây giờ.
Tôi giống mẹ ở chỗ không thích là ngừng nói chuyện, không giao lưu. Có thể xã giao thì mẹ cười, chào hỏi nhưng nhận xét con người mẹ rất hay và rõ ràng lắm. “Ba mẹ tôi có 10 đứa con, tôi là đứa gần út. Suýt nữa tôi quyết định những điều tiêu cực nhưng rồi chợt nhớ đến ánh mắt của mẹ, tôi nghĩ mẹ sinh mình ra, nuôi lớn và luôn vui vẻ thì tại sao ta dại dột kết liễu cuộc đời”. Trước đó mẹ kinh doanh nhiều thứ miễn sao nuôi được đàn con trưởng thành. Tôi lớn lên bởi người mẹ tần tảo sớm hôm như thế.
Ban đầu khi giới tính tôi bộc lộ, mẹ bực mình, mẹ khuyên, la, giận và cãi nhau. Nhưng tôi biết mẹ thầm hiểu được giới tính con trai. Tôi là đứa bất hạnh nhất trong đám con nên mẹ thương lắm, nhưng ít nhiều mẹ không chấp nhận điều này. Khi thú nhận trước bà, tôi sợ lắm vì khi ấy cha mẹ chưa hiểu nhiều về đồng tính. Mẹ vẫn bảo: “Đi lấy vợ đi con, mẹ làm mai cho con”. Mẹ giận nhưng tôi hiểu khi chăm con từng bước cả cuộc đời, mẹ sẽ biết con mình ra sao. Chính tình yêu của mẹ là động lực để tôi bỏ đống thuốc ngủ và tiếp tục tồn tại trong đời.
Giữa tôi và mẹ có nhiều kỷ niệm, nhưng buồn nhiều hơn vui. Mẹ tôi khỏe lắm nhưng bà bị bệnh tim nên qua đời. Vào mùa Vu Lan, mẹ nấu đồ ăn chay để cúng cho bà nội. Mỗi lần như thế mẹ nấu những món rất ngon và ăn không hề chán. Mỗi lần ngồi ăn, mẹ hay kể chuyện về bà ngoại, với hình ảnh người phụ nữ Việt đảm đang. Qua đó mẹ ngầm dạy tôi cách sống với gia đình, xã hội để khi họ nhìn vào không ai chê trách.
Tôi đón nhận tin bà mất trong cảm giác kinh khủng. Khi đó tôi đang ở cùng chồng cũ, và đang ngủ chưa dậy. Thuở đó tôi có tiệm trang điểm, áo cưới nổi tiếng bậc nhất Sài Gòn. Sáng sớm chị gọi điện nói “Mẹ mất rồi”. Chị tôi vừa nói vừa khóc. Tôi bảo chị nhắc lại vì cứ tưởng chị nói nhầm hay đùa. Tôi gào lên: “Không giỡn, bà nói gì vậy”. Tôi vội vã chạy xuống bệnh viện thì không còn được gặp mẹ lần cuối. Từ đó, cảm giác mất mát và nỗi đau lớn nhất cuộc đời cứ ám ảnh, y hệt như khi chồng tôi qua đời sau này. Hiện tại mẹ vẫn trở về trong giấc mơ, thôi thúc tôi sống có trách nhiệm, yêu đời và cống hiến. Ký ức về mẹ là nỗi đau, nhưng ngọt ngào và thấm đẫm tình mẫu tử trong tôi.
Đăng nhận xét